Đà Lạt Rợn Người: Biệt Thự Pháp Cổ Và Tiếng Dương Cầm Từ Cõi Âm…

Chào Cậu Bạn Già, Đà Lạt Mộng Mị Lắm Chuyện Kỳ Quái!

Image related to the topic

Ê, thằng bạn thân! Lâu rồi không gặp, dạo này khỏe không? Tớ vừa có chuyến đi Đà Lạt về, thú thật là chuyến đi này ám ảnh tớ đến tận bây giờ. Không phải vì cảnh đẹp hay không khí trong lành đâu, mà vì những chuyện rùng rợn tớ đã trải qua ở một căn biệt thự Pháp cổ bỏ hoang. Nghe xong chắc cậu không dám bén mảng đến Đà Lạt nữa đấy, haha!

Đà Lạt, nhắc đến là thấy mộng mơ, lãng đãng sương giăng rồi. Nhưng mà, sau vẻ đẹp ấy, nó giấu cả tá chuyện ma mị cậu ạ. Tớ nghe người dân kể nhiều lắm, về những hồn ma vất vưởng, về những lời nguyền rủa, về những căn biệt thự cổ chứa đựng những bí mật kinh hoàng. Tớ vốn không tin ba cái chuyện tâm linh này đâu, cho đến khi…

Biệt Thự Hoa Hồng: Nơi Bắt Đầu Cơn Ác Mộng

Tớ tìm được một căn biệt thự Pháp cổ qua một người bạn làm du lịch. Nó nằm khuất sâu trong một con hẻm nhỏ, xung quanh cây cối um tùm, rêu phong phủ kín tường. Người ta gọi nó là “Biệt Thự Hoa Hồng”, chắc trước đây có trồng nhiều hoa hồng lắm. Bây giờ thì chỉ còn lại những bụi cây dại mọc lan tràn.

Ngay từ lúc bước vào, tớ đã cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Biệt thự bỏ hoang lâu ngày, nên ẩm thấp, tối tăm và bốc mùi mốc meo. Sàn nhà gỗ mục nát kêu cót két mỗi khi tớ bước đi. Theo cảm nhận của tớ, căn biệt thự này chứa đựng một nguồn năng lượng tiêu cực khủng khiếp.

Image related to the topic

Tớ nhớ lại hồi bé, mẹ hay kể chuyện ma cho tớ nghe. Mấy chuyện đó làm tớ sợ chết khiếp, tối nào cũng không dám ra khỏi phòng. Bây giờ, đứng trong căn biệt thự này, tớ lại thấy những câu chuyện đó sống động hơn bao giờ hết. Có lẽ vì không gian này quá u ám, quá cô độc, khiến trí tưởng tượng của tớ bay xa.

Tiếng Dương Cầm Vọng Về Từ Cõi Âm

Đêm đầu tiên ở biệt thự, tớ không ngủ được. Cứ nhắm mắt lại là tớ lại thấy những bóng đen lướt qua. Tớ nghe thấy những tiếng động lạ, những tiếng thì thầm khe khẽ như có ai đó đang nói chuyện. Tớ nghĩ bụng chắc là do mình tưởng tượng thôi, vì căn biệt thự này quá yên tĩnh, quá vắng vẻ.

Nhưng đến đêm thứ hai, mọi chuyện vượt quá sức tưởng tượng của tớ. Khoảng 2 giờ sáng, tớ bỗng giật mình tỉnh giấc. Tớ nghe thấy tiếng dương cầm! Tiếng dương cầm du dương, buồn bã, vọng về từ đâu đó trong căn biệt thự. Nó nghe như một bản nhạc cổ điển, nhưng lại mang một nỗi u sầu khó tả.

Tớ run rẩy bật đèn pin, cố gắng định vị xem tiếng dương cầm phát ra từ đâu. Tớ đi dọc hành lang, đến phòng khách, rồi lên cầu thang. Tiếng dương cầm càng lúc càng rõ hơn, như thể nó đang dẫn dụ tớ đi vào một nơi nào đó.

Bí Mật Sau Cánh Cửa Khép Kín

Cuối cùng, tớ dừng lại trước một cánh cửa gỗ khép kín ở tầng hai. Tiếng dương cầm phát ra từ phía sau cánh cửa này. Tớ nuốt nước bọt, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Tớ biết rằng, đằng sau cánh cửa này có thể là một bí mật kinh hoàng, một sự thật mà tớ không nên biết.

Nhưng sự tò mò đã chiến thắng nỗi sợ hãi. Tớ đưa tay lên, từ từ mở cánh cửa. Căn phòng bên trong tối om, chỉ có ánh trăng mờ ảo chiếu vào. Tớ rọi đèn pin vào trong, và tớ thấy…

Một cây đàn dương cầm cũ kỹ, bụi bặm, nằm im lìm giữa phòng. Không có ai ngồi chơi đàn cả. Nhưng tiếng dương cầm vẫn tiếp tục vang lên, du dương, buồn bã, như một lời than khóc.

Tớ đứng chôn chân tại chỗ, không dám nhúc nhích. Tớ cảm thấy có ai đó đang ở trong phòng, đang nhìn tớ, đang chơi đàn. Nhưng tớ không nhìn thấy ai cả.

Theo cảm nhận của tớ, đây không phải là một hồn ma bình thường. Đây là một linh hồn bị giam cầm, một linh hồn đang cố gắng truyền tải một thông điệp nào đó. Tớ nghĩ rằng, người chơi đàn dương cầm này có lẽ đã chết một cách oan ức, và linh hồn của họ vẫn còn vất vưởng trong căn biệt thự này.

Tôi từng đọc một bài thú vị về những địa điểm ma ám ở Việt Nam, bạn có thể tìm đọc thêm để hiểu rõ hơn về những hiện tượng tâm linh này.

Rời Đà Lạt Với Nỗi Ám Ảnh Khó Phai

Sáng hôm sau, tớ vội vàng thu dọn hành lý và rời khỏi căn biệt thự. Tớ không thể nào ở lại đó thêm một đêm nào nữa. Tớ cảm thấy như mình đang bị theo dõi, như mình đang bị ám ảnh bởi những giai điệu ma mị.

Từ đó đến nay, mỗi khi nghe tiếng dương cầm, tớ lại nhớ đến căn biệt thự Pháp cổ ở Đà Lạt. Tớ lại nhớ đến những đêm lạnh lẽo, những tiếng động lạ, và những giai điệu buồn bã vọng về từ cõi âm.

Tớ không biết liệu tớ có bao giờ dám quay lại Đà Lạt hay không. Nhưng chắc chắn một điều là, tớ sẽ không bao giờ dám bước chân vào một căn biệt thự Pháp cổ bỏ hoang nào nữa.

Cậu thấy đấy, Đà Lạt không chỉ có hoa và sương đâu. Nó còn có những bí mật kinh hoàng, những câu chuyện ma quái, và những nỗi ám ảnh khó phai. Nếu có dịp đến Đà Lạt, nhớ cẩn thận đấy nhé! Đừng dại dột mà mò vào những nơi hoang vắng, kẻo lại gặp phải những chuyện không hay.

Thôi, tớ kể đến đây thôi. Tớ phải đi làm đây. Khi nào rảnh mình lại cà phê chém gió tiếp nhé. À, mà nhớ đừng kể chuyện này cho ai nghe đấy. Không ai tin đâu, lại bảo tớ bịa chuyện cho mà xem. Haha!

Advertisement

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here